Thứ Tư, 21 tháng 5, 2014

Chuyện cổ tích thời @....

Phần này Gã sẽ kể về quãng thời gian 199x (x<9). Là quãng thời gian gã và cả nhà vừa từ Gồng quay ra Nụi và bắt đầu vật vã mưu sinh. Vậy mà chỉ trong 2 năm trời gã cũng đã có 1 căn nhà và quan trọng nhất là lý do có tiền để dựng nhà thì ko thể CỔ TÍCH được hơn...

PHẦN 1 : Mưu sinh....
Con tàu rúc lên 1 hồi còi dài và bắt đầu rùng rùng chuyển bánh rời ga Hòa Hưng hướng ra Bắc kỳ bần nông. Gã ném điếu thuốc xuống sân ga và ngước nhìn SG lần cuối. Mảnh đất đầy nắng và gió và những con người phóng khoáng hồn nhiên. Dù sao thì mảnh đất này cũng đã ôm ấp bao bọc gã và gia đình vượt qua mấy năm  trời vất vả nhưng vui. Và đặc biệt hơn nữa là nơi đây gã đã có thêm 1 thằng con trai mà sau này lớn lên ai cũng khen đẹp trai hơn cả diễn viên Hàn xẻng...hêhhe.

Gã quay lại và nói với vợ là đưa thằng nhỏ đây gã bế đỡ cho 1 lúc nhưng nàng lắc đầu ra hiệu cho gã ý ko cần...tính nàng vẫn vậy luôn cố làm quá sức trong việc chăm sóc 2 con. Và điều này làm gã luôn yên tâm mỗi khi có việc đi xa nhà. Thằng lớn thì đang loay hoay với món đồ chơi rẻ tiền bố vừa mua cho lúc ở sân ga.
Ngồi xuống cạnh vợ con xắp xếp đồ đạc lại 1 chút gã lại đứng lên lững thững đi ra đầu toa để đốt thuốc và cũng là để nhường lại ghế ngồi cho 3 mẹ con thoải mái hơn vì cả nhà gã cũng chỉ còn đủ tiền mua 2 vé ngồi " cứng" chứ ko mua được vé nằm.

Gã đứng đó đôt thuốc và nhìn đoàn tàu từ từ rời khỏi ga HH. Đường phố cảnh vật SG bắt đầu lùi lại dần phía sau....Thôi tạm biệt nhé SG, ko biết bao jo mới có dịp trở lai mảnh đất này....
Ba năm chưa đủ dài nhưng cũng quá đủ để gã ít nhiều quyến luyến...cảnh vật và đặc biệt là những người bạn mới. Nam có, bắc có. Thân có mà chưa kịp thân cũng nhiều vì với bản chất giang hồ cỏ của gã thì đi đâu cũng rất lắm bạn bè. Điều này làm gã có chút tự hào và cũng chưa bao jo phải hổ thẹn với những j gã đã sống và đã làm nơi đây...Thôi tạm biệt nhé SG mọi thứ coi như khép lai...chác chắn sẽ có ngày trở lại gã thầm nghĩ trong đầu. Gần như lập tức ngay lúc đó gã bắt đầu nghĩ đến ngày mai, ngày kia khi mà con tàu này cập bến ga HN là lúc gã trở về với nơi gã đã sinh ra và lớn lên thời thơ ấu nhọc nhằn.

Ra đi với 2 bàn tay trắng và trở về thì cũng y như vậy ko khác bao nhiêu. Cái quan trọng nhất là nghề sửa xe máy thì vẫn chưa học xong hehe nhưng nói chung 1 chiếc xe máy bây jo tháo rời ra thành 1 rổ thì gã cũng đã biết ráp lại toàn bộ cả máy móc và chạy tốt. Như vậy chỉ đc coi là biết nghề thôi chứ chưa thể thành nghề để kiếm ăn được ở Nụi. Nhà riêng thì gã cũng đã bán đi và thất bại ở cú làm an đầu đời rồi...
Chỗ ở ko đáng lo lắm vì đi thuê nhà cũng là chuyện thườn với vợ chồng trẻ thôi nhưng quan trọng là LÀM GÌ ĐỂ SỐNG ?????

Câu hỏi này cứ lập đi lập lại trong đầu gã suốt cả mấy ngày trên tàu . Làm j thì gã chưa biết nhưng chắc chắn gã vẫn sẽ là lao động chính nuôi cả nhà như đã từng. Gã thương vợ và yêu con vô cùng, luôn muốn janh lấy việc bươn chải ra đường kiếm sống đương nhiên là của đàn ông. Việc này trong nhà gã đã được mặc đinh suốt rồi, hơn nữa vợ lại mới sinh được hơn năm thì ko thể bỏ con cho ai để đi làm đc cả mà việc ở nhà chăm sóc 2 thằng thì lại quá quan trọng và gã ko bao jo làm được tmt ( thế mới tài ) hêhhe.

Cuối cùng sau 2 ngày 2 đêm thì tàu cũng tới Nụi vào 1 chiều cuối thu nhạt nắng man mác buồn. buồn như chính hoàn cảnh gia đình gã lúc này. Ta túc ở nhà anh trai vài hôm ở An Dương và gã cũng thuêu đc căn nhà nhỏ với giá 200k/Tháng, điện nước tự túc. Đưa vợ con dọn đến nhà thuê đúng là cả gia tài chỉ còn đủ mua 2 chiếc giát giường, 2 cái chiếu 1 cái quạt bàn và ít đồ dùng cá nhân mà khi ra Bắc gã đã bỏ lại hết cho hàng xóm chỗ hắn ở.
Đêm đầu tiên ở nhà thuê gã gần như thức trắng suy nghĩ còn vợ thì lúc lại dậy để chăm sóc cu con đang ốm vì thay đổi khí hậu Dù sao cu cậu cũng sinh ra trong Gồng nên ra đây lạ thời tiết vì vậy ốm quấy khóc là đương nhiên. Chước mắt tiền ăn cả nhà vẫn tạm đủ trong nửa tháng tới. Gã và vợ cũng thống nhất là vợ cứ ở nhà ôm 2 thằng, ko gửi ai đc hết mà gửi ngoài thì tiền đâu ra. Việc đi kiếm tiền là của gã vợ ko phải lo j hết. Gã luôn tự hào về điều đó như đã từng. Sau 1 tuần vật vờ đi tìm việc hầu như mọi cánh cửa đều đóng vì 1 tỷ lý do ko cần nói thì ai cũng hiểu. Cuối cùng gã quyết định đi làm xe ôm. Đây là việc phù hợp nhất lúc này với gã còn chưa có xe thì đi mượn ông anh trai ngay gần đây. Ô ấy chjir đi làm ban ngày tối xe để ko và gã quyết định mượn để đi làm xe ôm đêm hehe. Việc này quá phù hợp với bản tính lông bông của gã và dù sao trong Gồng cũng làm 1 thời gian rồi. Trong đó chả biết đường sá j còn làm được huống hồ ở Nụi thì gã là con ma rồi phỏng...

Gã quay lại chợ đầu mối hoa quả Long Biên  để làm đêm vì nơi đây gã đã từng chinh chiến hồi chước khi lấy vợ. Đây là nơi đông vui nhộn nhịp nhất Nụi về đêm. Hầu như tất cả xe hoa quả trên khắp đất nước đều đỏ về đây buổi đêm và người đi lại thì nhiều vô cùng. Chắc chắn làm ở đây là sống được nhưng cũng chắc chắn nếu ko phải gã mà là loại yếu bóng vía thì ko bao giờ dám lên đây làm vì nơi đây phức tạp và khốc liệt kinh hoàng. Chính nơi đây vẫn còn đang nóng bỏng thời sự về vụ băng nhóm của anh K vừa làm rúng động cả HN. 10 anh xe ôm ở đây thì đến 9 anh rưỡi đều tù tội về và khách khứa ở đây cũng phức tạp kinh hoàng.

Nhưng với gã thì tất cả những chuyện đó dường như quá quen thuộc và quá đơn jan và ít nhiều ở đây vẫn còn 1 vài anh em cũ của gã vì vậy nên việc xắp xếp có 1 chỗ đứng cố định hàng đêm thậm chí là 1 chỗ kiếm ngon được gã xử lý sau 3 nốt nhạc...hêhhe.

Vậy là mọi chuyện coi như tạm ổn. Hàng đêm khi thành phố lên đèn sau khi cơm nước đàng hoàng là gã bắt đầu xách xe đi làm. Dến 5h sáng khi mọi người bắt đầu ra chợ dọn hàng là gã cũng bắt đầu về  và lúc đó mới bắt đầu là đem của gã hehe. Gã nhớ hồi đó mỗi đêm đi làm vậy gã thường  mang về nhà được khoảng hơn trăm ngàn sau khi đã trừ hết các cái xăng cộ. Thời đó hơn trăm ngàn là cả nhà gã 4 người đã tạm đủ sống tàn tiệm. Nếu để kể chi tiết về quãng thời gian này thì cũng nhiều chuyện hay ho ra phết. Nhưng như thế sẽ bị lạc đề sai mục đích của phần này là gã kể về lý do có đất và có tiền để dựng nhà sau 2 năm từ Gồng ra ...hehe.

Sơ qua chút cho thực tế vây. Khách hàng cả đêm của gã là ai ???đương nhiên 3/4 ko phải là người tử tế và đi cv tử tế. Đầu tiên tầm 8...9h là chở mấy em phò ở khu ổ chuột sau chợ lên chỗ nhà hát lớn  chỗ mất con đường tối tối phía sau nhà Hat là công ty của các em hêhhe " cty đứng đường và vẫy khách " hêhhe.
Sau đó muộn hơn tý là chở mấy anh nghiện đi mua ma túy ở dưới Thanh Nhàn hồi đó vẫn là chợ ma túy lớn nhất và công khai nhất HN. Tiếp theo tầm khoảng 12h trở đi là chở mấy anh lái xe hoa quả ngoại tỉnh mới về đến chợ là thích đi tìm của lạ bên ja lâm hoặc đâu đó. Cuối cùng là 5h sáng đón khách ơe chuyến tàu Lạng Sơn về nụi lúc 4h30. Đại loại cv hàng đêm của gã là vậy và tất nhiên khong phải cả chục anh xe ôm đêm đều làm jong gã...hehhee...Tất cả các cv đó đều vô cùng phức tạp nên ko ai thích nhưng với gã thì lại rất vừa miếng và quan trọng là gã cần phải kiếm tiền bằng mọi cách để sống cả nhà nên gã ko nề hà gì hết. Đi tất.

Hồi đó cũng rộ lên vài vụ cắt cổ xe ôm buổi đêm và chính gã cũng đã hơn 1 lần đối diện với chuyện đó....thật là kinh hoàng nhưng gã sẽ kể vào 1 dịp khác và còn 1 tỷ chiện phức tạp rác rối khác nữa thậm chí đã gặp cả Ma...hehe...vì hồi đó gã cũng đã chở rất nhiều khách nhỡ tàu xe về quê cách Nụi 5...60km mà toàn đi vào 1...2 giờ sáng tmt hêhhe. Nhiều, nhiều lắm biết bao nhiêu tình huống ly kỳ hấp dẫn đến nghẹt thở từ từ có dịp sẽ kể hầu bạn đọc vào dịp khác nha....hâhha....
...............................................................................HẾT PHẦN 1.


PHẦN 2 : Chiếm đất làm nhà và lý do của chuyện cổ tich.....hêhhe

5 nhận xét:

  1. Em đang chờ đọc phần 2 ...anh ơi !

    Trả lờiXóa
  2. Đọc phần 1 chẳng biết nói gì ....chỉ nghĩ ngợi trong lòng ....cuộc đời bao giờ cũng có chữ ...nhưng .

    Trả lờiXóa
  3. Sao lâu có phần 2 thế anh ơi !

    Trả lờiXóa
  4. Tuy dùng đại từ Gã nhưng vẫn là tôi kể chiện đời tôi, anh muốn cô kể nhưng như kể vể 1 thằng bạn cho nó dễ viết đồng thời cóa đưa lào GATO thì nó ko bảo mình PR như hồ trên quán.

    Trả lờiXóa