Năm 199x ( x< 9 ) năm đó số phân đưa đẩy tôi trôi dạt vào Sài Gòn, nơi mà tôi cũng đã đặt chân đến 1 lần vào năm 90 của thế kỷ chước. Nhưng hồi đó là vào chơi, vào nhà chị gái và đi thân người thân họ mạc.
Nhưng lần này vào Gồng là vì cuộc mưu sinh nhọc nhằn của 1 thằng trai mới lấy vợ, kinh tế đã khó khăn nhưng lại vội sinh con. Đặt chân vào Gồng 2 vợ chồng gần như tay trắng, vốn liếng mưu sinh đâu như còn được 2, 3 chỉ vàng và lúc này thằng cu lớn mới được 2 tuổi đã bi bô câu được câu chăng nhưng đặc biệt cu cậu rất quấn bố và cũng tại cái tính yêu con quá mà tôi ko nỡ để mẹ con nó ngoài Bắc. Biết là sẽ rất gian nan khi thay đổi hẳn môi trường sống của cả gia đình là cả 1 vấn đề lớn. Nhưng mặc kệ với bản tính điên khùng của mình thì tôi luôn coi mọi chuyện khó khăn chỉ là thử thách đơn jan ông trời đặt ra cho mỗi người. Hơn nữa bên cạnh tôi lúc đó là người vợ hiền xinh đẹp và thằng cu 2t joongs bố như tạc . Đúng là chả cứ j tôi mà hầu như bất cứ người đàn ông nào cũng quyết định vậy thôi...mặc kệ đời...Nam tiến...
Đặt chân vào đến Gồng thì ngay đêm đầu tiên vợ đã thủ thỉ, anh ơi đận vừa rồi mình ko ju jin cẩn thận, em lại có bầu lần nữa rồi anh ạ...!!!??? hihi, biết nói sao bây jo, chỉ biết là đã khó khăn lại chồng tiếp khó khăn...mặc kệ, đáp lại câu nói của vợ là 1 nụ hôn nồng nàn tôi trao nàng đêm đầu xứ lạ. Tuy ko nói j nhưng tôi cảm nhận được sự chia sẻ từ phía em. Mọi thứ đã vượt lên trên mọi ngôn ngữ thông thường.
Tất nhiên cũng ko phải tự nhiên mà tôi đặt chân đến quận Tân Bình , mà cũng do 1 vài quan hệ khác dắt dây nhưng thôi cái này ko đáng kể. Chỉ biết rằng đã đặt chân đến phường 15 Tân Bình, vành đai sân bay TSN.
Tuy là miền Nam thật nhưng khu này hầu như 90% dân BKC vì lý do đây là khu gia binh của bộ đội đóng trong sân bay nên họ kéo họ hàng hang hốc BKC vào xâm chiếm gần như toàn bộ khu vành đai sân bay này.
Như 1 luật bất thành văn trong Nam là bất cứ khu nào bộ đội Bắc kỳ cát cứ thì hầu như khu đó ít thấy bóng dáng công an tmt ( thế mới tài ). Đương nhiên đã ít bóng dáng công an thì mọi tệ nạn xã hội sẽ được dịp mọc lên như nấm sau mưa...mà nổi trội ở đây là 2 tệ nạn Ma túy và các em Phò...hehe.
Chính thức tôi đã sống ở đây được 3 năm, sống đúng nơi được coi là cái rốn của tệ nạn xã hội quận Tân Bình thời đó. Với ai đó thì 1 khu như vậy họ sẽ tránh xa, nhưng với tôi jai đoạn này hầu như ko có lựa trọn khác và như thường lệ tôi vẫn luôn tự tin có phần hơi thái quá về chính con người mình, bản lĩnh của mình vẫn thừa sức đương đầu tại đây và đủ sức lo cho vợ con, mặc dù chưa biết sẽ lo bằng cách nào hihi...
Thực ra để kể hết về 3 năm sống tại đây thì sẽ vô khối chiện đáng kể nhưng ở phần này các bạn cứ hiểu là tôi đang vừa sửa xe vừa chạy xe ôm và và cộng tác với mấy em phò để kiếm kế sinh nhai nuôi vợ con hihi.. Vâng tôi muốn nói đến 1 người đàn ông Trung Quôc mà tôi làm quen trong jai đoạn này........
Hôm đó như thường lệ tôi vẫn đưa 2 chị em cô X lên khu H. H Thám... đẻ làm viêc bình thường. Sau 1. 2 cuốc tàu nhanh thì tôi để cô chị đi kh tiếp qua đêm còn tôi chở cô em về nhà trọ của cô cũng đồng nghĩa gần khu tôi ở. Thả cô em về xong cũng chưa muốn về nhà ngay vì hãy còn sớm, tôi lượn xe ra quán hột vịt lộn của dì Tư phía đầu hẻm lớn ngồi tán phét với mấy anh mặt rô Nam kỳ và mấy em phò đang ế khách. Hầu như đám này đã quá quen mặt tôi. Ai cũng biết ai làm j nhưng cv ko dính dáng đến nhau nên cũng chỉ biết vậy.
Đang ngồi lai rai mới hết gần xị đế và cái trứng lộn thì tôi thấy ở hẻm đối diện có tiếng ồn ào và tiếng người xô đẩy nhau ầm ĩ. Mọi thứ ào lên vài phút rồi lại im bặt sau tiếng quát lớn của tay Y mà tôi biết là đang cai quản đám mấy em phò trong hẻm đó. Cũng như bình thường chuyện vẫn xảy ra như cơm bữa ở nơi này hehe. Tôi cũng lơ đãng rót thêm ziệu ra ly và uống tiếp, thì bỗng có tiếng kéo ghế ngay bên cạnh và tiếng gọi ly trà đá của 1 người đàn ông mà thoạt nhìn tôi rất khó đoán tuổi nhưng nghe jongj biết chắc người Nam kỳ gốc và khá già.
Tôi lập tức chú ý ngay đến ông và câu chuyện ông đang nói với dì Tư. Đại loại ông ở xa đến đây chơi xxx và vừa rồi khi mặc quần áo ra về ông bị mất chiếc ví tại sới phò của tay Y cai quản. Nhưng vì thân cô thế cô lại ja rồi nên ông đành ngậm ngùi ra bỏ đi và ra đây ngồi kêu ly trà đá uống 1 mình hehe.
Thấy tôi ngồi cạnh chiếc xe và dáng điệu xe ôm nên ông cất tiếng hỏi tôi có chạy xe ko ??? bình thường thì jo này tôi ko muốn chạy nữa nhưng thoáng nghe đc câu chuyện của ông nên gật đầu cười nói chú yên tâm đi ngồi đây lai rai với con hết xị ziệu xong chú ở đâu con chở về hehe.
Ông ja vớ đc câu trả lời của tôi như vớ được vàng liền kéo ghế lại ngồi đối diện với tôi nhưng ông cũng ý tứ ko ăn j mà chỉ cụng với tôi 1 , 2 ly rồi juc tôi đi về ko muộn. Tôi kêu đồ nhậu nhưng ông dứt khoát ko ăn. Tôi nói con biết chú mất hết tiền nhưng chú yên tâm con mời chú vô tư mà. Ô ja nhìn tôi trân trân nhưng ko ăn chỉ gật đầu cám ơn. Lúc này tôi mới nhìn kỹ mặt ông và hơi jat mình...một khuôn mặt thật khó tả chỉ biết là ông đã rất ja, nhẽ 6..70t j đó. Khuôn mặt của 1 ông ja nam kỳ nhầu nhĩ vì chác thời trẻ nhậu quá nhiều. Nhưng cái đó ko quan trọng bằng jongj nói lơ lớ của người Tàu càng làm khuôn mặt ông trở nên liêu trai dưới ánh đèn đường ko đủ sáng dưới tàn cây trứng cá lòa xòa phía trên đầu ổng.
Tôi hỏi lại ổng và được biết ông mất chiếc ví trong đó tiền ko có nhiều nhưng quan trọng là số jay tờ và 1 cái j đó ông nói như 1 lá bùa đại loại vây . Ô nói gần như mếu đại khái jo phải đi làm lại jay tờ rất khổ vì ông ơ 1 mình và bệnh tật đi lại khó khăn v..v. Ko hiểu sao lúc đó nghe xong tôi lại buột mồm nói : Chú yên tâm con sẽ lấy lại jaay tờ cho chú còn tiền thì thôi coi như cúng cô hồn chú ạ. Ô ja nhin tôi jat mình, nhẽ lúc đó ông nghĩ tôi với bọn kia là 1 hihi...
Đến chết tôi vẫn ko bỏ đc cái tật cứ thấy ai tội tội mặc dù chả thân thiết nhưng vẫn mạnh mồm hứa sẽ jup và chả ai bắt cả nhưng đã hứa là lại phải cố làm bằng được mặc dù biết rằng gặp thằng mặt rô Y kia ko bao jo là dễ chịu vì đơn jan việc ai người đó làm mà tự nhiên tôi lại xía vô. Nhưng tự nhiên thấy thương ổng và sẵn có ấn tượng với người Nam từ chước và đặc biệt nhìn ông tôi rất muốn khám phá xem với cái hình hài như của ông kia thì đi chơi gái ông sẽ làm j hehe .Vậy là tôi hứa thôi hehe.
Đứng lên trả tiền dì Tư và trả luôn cả tiền cho ổng xong tôi kêu ổng lên xe đi về. Ôngr còn cẩn thận nhắc lại là ổng hết sạch tiền xe rồi và về nhà ổng là khá xa này kia...Tôi khẽ cười và quay xe rước ổng lên hihi...
Nhà ông tận quận 5 khu người Hoa. Đúng như tôi phán đoán ông là người Hoa chứ ko phải người Viêt. Cũng đã biết sơ về quận 5 là chỗ ở của người Hoa nhưng đây là lần đầu tiên tiếp xúc trực tiếp với 1 con người thật từ cử chỉ jong nói đến hình hài của ông toát lên vẻ liêu trai kỳ bí hấp dẫn vô cùng. Đúng là xa, nhẽ phải gần 1h mới tới nhà ông sau bao nhiêu khúc cua chằng chịt ông bắt đầu nói tôi thắng xe lại và tắt máy từ từ dắt về phía nhà ổng. Bình thường thì tôi đã chào ông ra về rồi mai mốt lấy tiền cũng ko sao nhưng ko hiểu sao lần này tôi lại tò mò muốn vào tận nơi sống của 1 ja đình người Hoa xem nó thế nào. Vì dù sao tôi cũng sinh ra và lớn lên tận BKC thì việc này cũng khá hấp dẫn.
Dắt xe thêm 1 đoạn nữa thì ông cũng ko nói j chỉ dơ tay ra dấu bảo tôi dừng xe lại chước 1 ngôi nhà cửa đóng kín mít bên trong tối om. Tôi căng mắt ra nhìn thì thất số nhà sẹc nọ sẹc kia và tên hẻm. Tôi jatj mình vì hầu như trên cửa và 2 bên rất nhiều giấy màu đỏ viết toàn chữ tầu nhằng nhịt kiểu như bùa chú hay j đấy mà tôi ko hiểu nổi. Loay hoay 1 lúc ông cũng mở được khóa của và bước vào nhà chước.
Cứ nghĩ là vào nhà ông sẽ bật đèn sáng choang và mời tôi vào...nhưng không. Ánhs đèn ông bật lên còn tạo nên màu sắc ma quái hơn bình thường rất nhiều vì nó ko tối mù nhưng cũng chẳng sáng để nhìn rõ cái j ra cái j...tôi đang lưỡng lự thì thấy từ trong nhà ông vẫy tay mời tôi vào...thật lạ là từ lúc về đến nhà ông vẫn chưa nói thêm lời nào với tôi....Cũng chẳng thể từ chối đc nữa, tôi gạt chống xe và bước qua bậc cửa.....
Vừa bước qua bậc cửa vào nhà thì ....trời ....xộc vào mũi tôi là 1 mùi....??? ko có ngôn từ để tả...???
Khứu giác tôi đang bị đòn phủ đầu thì thị giác còn kinh hoàng hơn với những j tôi thấy ngay jan ngoài....
Như có 1 luồng hơi lạnh chạy suốt dọc sống lưng tôi bởi khung cảnh toàn bộ những j trong căn phòng tôi vừa đặt chân vào....
.......................................................................Tạm dừng câu viu...hehe........
***Phần 2 : đi lấy lại jay tờ cho ổng va chạm với thằng Y mặt rô và khám phá 1 con người quá đỗi kỳ dị..".Người Hán kỳ di."
Mới mấy tiếng đồng hồ mà đã biên được một bài dài như trâu đái gồi nhẻ đcm.
Trả lờiXóaVâng...cảm ơn anh, nhiều khi do cảm xúc bất chợt anh xui tôi đấy, cái này khó lý giải anh cũng từng biên gồi nhẽ anh hiểu...thành thành...
XóaSao mài không sâu cái hình xuống tấn cho gái nó sợ luôn
XóaCon Mèo hồi này như lên đồng ấy nhỉ, viết nhiều bam lắm hãi thật
Trả lờiXóaVầng thưa anh ja hói thích sống bằng hoài niệm anh ạ....hihi
Trả lờiXóaPhọt nốt đi anh. Đang hay.
Trả lờiXóaHê hê Cảm ơn Toan Long nha...hihi
XóaHê hê Cảm ơn Toan Long nha...hihi
XóaNgười đàn ông bản lĩnh.
Trả lờiXóaHêhhe em gái mò mẫm nhẻ...thanks em đã ghé thăm nha
XóaNgười đàn ông bản lĩnh.
Trả lờiXóaTem lựu đạn đấy
XóaDcm thằng Tế phát thay lời chào.
Trả lờiXóaChào anh Tượng...hihi
XóaNên đề có tí bựa kẻo vàng son sợ nhể
XóaNhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaSắp viết kịch bản fin đc rồi đấy
Trả lờiXóađừng nói với tôi là mùi mắm tôm nhé :D
Trả lờiXóanghe giống truyện kinh dị quá
[img=http://goo.gl/6YTUS3]
Trả lờiXóa