Chủ Nhật, 4 tháng 5, 2014

Trúng độc đắc hay mèo mù vớ cá rán....

PHẦN 1 : THOÁT NGHÈO...

Vâng vẫn là giai đoạn trôi dạt trong Gồng hehe....

Như đã kể, lúc này tôi đang thuê 1 căn phòn chừng 2chuc mét vuông , và tôi ngăn đôi bên ngoài sửa xe và bên trong vợ con ở. Ko nói thì chác các anh đều biết, cái cảnh đi thuê nhà và làm lao động chân tay kiếm cắn hàng ngày nó vất vả chừng nào phỏng ( lúc này chưa mua đc xe máy để làm xe ôm ).

Đúng là các cụ nói nhất nghẹ tinh, nhất thân vinh. Cũng may là năm 12t bà Ma mất, gia cảnh rất khó khăn khi đó cả xã hội khó khăn vì đang bao cấp mà. Sẵn có đồ nghề mang từ cơ quan khi về hưu nên ông Pa mở cửa hàng sửa xe đạp tại nhà và thế là tự nhiên tôi có nghề sửa xe đạp anh chị ạ.

Chính tôi cũng ko bao jo nghĩ là đến lúc nào đó cái nghề vớ vẩn này lại là cứu cánh cho cả nhà tôi lúc đó. Mọi người hình dung xem. Thằng cu đầu 2 tuổi, vợ lại xắp sinh tiếp thằng nữa vì vỡ kế hoạch. Nhà thì đi thuê, vợ dại con thơ nơi đất khách quê người ???  Đúng buổi chiều hôm đó khi mà của hàng cà phê của tôi xắp hết tháng tiền nhà và bụng vợ bắt đầu to quá rồi ko thể bưng cà phê cho khách đc nữa. Trong lòng tôi rối bời chưa tìm ra cách nào để nuôi vợ con và duy trì cs.

Đúng lúc cửa hàn vắng khách tôi đạp xe lang thang ra đầu đường, chợt nhìn thấy 1 cửa hàng sửa xe đạp của ai đó ko hề quen biết nhưng tự nhiên rẽ vào ngồi chơi. Hóa ra cửa hàng cũng của 1 ông Bắc Kỳ chó đang thuê và ông này xêm xêm tuổi mình. Buồn buồn nên tôi lân la làm quen và kêu luôn xị ziệu vào uống. Chả hiểu sao ngồi lai ra 1 lúc thì hắn ta nói thật là vì ko có tay nghề nên hắn ko biết sửa xe, mở ra đc 3 tháng và bây jo ko trụ đc nữa, đang tính dọn đi nhưng vì thiếu tiền nhà 1 tháng nên chưa biết tính sao hehe.

Qủa đúng là trời thương tôi anh chị ạ. Tôi liền kêu hắn sang quán lại cho tôi và để tôi trả cho hắn 1 tháng tiền nhà hắn đang thiếu. Nhưng gã này cũng ma lanh, hắn ko muốn trả nốt tiền nhà và đang tính đêm nay đêm mai j đó sẽ lẳng lặng rút dù chạy trốn...hehe. Nghe hắn nói vậy tôi cũng chấp nhận và đưa hắn số tiền bằng 1 tháng tiền nhà và ít tiền nữa gọi là sang quán. Vì thực ra quán sửa xe đạp thì các anh biết đâu có j ngoài mấy cái kìm búa vớ vẩn phỏng. Biết là như vậy là tôi sẽ phải trả thêm 1 tháng tiền nhà cho hắn nhưng thôi kệ biết làm sao. Hoàn cảnh mình lúc này cũng bi đát lắm rồi khi mà mai mốt là hết tiền nhà bên kia, chưa biết đi đâu và sống bằng cái j ???

Tôi vòng xe về nc với vợ và vét hết cả nhà đâu đc khoảng 5trawm tương đương 1 chỉ vàng lúc đó liền mang ra cho gã và nhận luôn cái đống sắt vụn gã vứt lại để đêm nay gã lên đườngcòn với chủ nhà thì tôi cũng chấp nhận đóng tiếp cho gã số tiền hắn thiếu  cũng khoảng 5trawm.hêhhe nhưng tiền nhà thì tôi chưa có ngay nhưng cứ nhận vì tôi tin sẽ khất đc chủ nhà thư thư làm vài bữa sẽ có...hehe...lúc đó khổ lắm cacc ạ. Đất khách quê người mà, đâu có ai thân thích đâu mà vay mượn....

Có lẽ đén chết tôi ko thể quên được khung cảnh vụ dọn nhà hôm đó. Vợ thì bụng chửa vượt mặt, tay dắt thằng cu con lên nhà mới chước, còn mình tôi chất đồ lên chiếc xe đạp khung nam jong ngang là tài sản duy nhất của tôi lúc đó. Cứ như thế, tôi chất đồ lên và dắt hết chuyến nọ đến chuyến kia để chuyển đồ đạc của cả nhà sang cửa hàng. Mãi đến tầm chiều thì vợ cũng đã kê xong đc 1 chỗ ngủ ằng 2 cái jat juong, còn tôi thì cũng vừa xong chuyến cuối. thằng cu con thì chưa biết j cứ bi bô nói cười chạy ra chạy vào làm vướng chân bố mẹ. Cả 2 vợ chồng đều mệt nhưng vẫn thấy vui vì nhìn thằng con bibo...hihi.

Đến jo thổi cơm , 2 vợ chồng nhóm bếp dầu và tìm thừng đựng gạo mang ra....hỡi ôi...trong lúc chuyển đồ ko hiểu thế nào mà tôi lại làm đổ ít dầu hôi vào thùng gao....!!!!! Bung thì đói, người thì mệt mà gạo thì như vậy....ko thể vứt chỗ gạo này đi được vì cũng đâu còn tiền, mà mua chịu ở đây đâu có quen ai ???
Đến chết tôi vẫn nhớ cảnh 2 vợ chồng mang hết rá rổ đổ chỗ gạo dính dầu ra và đãi đi đãi lại ko biết bao nhiêu lần, cho đến lúc cảm thấy tạm ổn tôi bảo vợ thôi em nấu đi để ăn, ko đói quá rồi...hihi.
Một lúc sau vợ bưng nồi cơm ra thì hỡi ôi....cơm toàn mùi dầu hỏa ko thể nào ăn được mặc dù rất đói....2 vợ chồng nhìn nhau cười mà ứa nước mắt cay đắng tủi nhục vô vàn....

Cuối cùng vợ tôi đành moi nốt ra mấy đồng tiền của con để đi mua ít mì tôm và rau cỏ về và thế là cả nhà qua bữa tối đầu tiên ở nhà mới bằng mỳ tôm sếch aka mỳ ko người lái hihi, tuy nhiên cậu con trai thì vẫn có cháo thịt đàng hoàng. Được cái vợ tôi lại rất chu đáo trong việc chăm sóc bữa ăn hàng ngày cho con nên tôi vẫn luôn yên tâm về vụ này hihi.

Rồi màn đêm cũng buông xuống, khi mà mọi nhà đã tắt hết đèn thì  trong nhà tôi trên 2 chiếc jat juong kê tam, em vẫn gối đầu lên tay tôi như thường lệ. . Biết bao nhiêu câu hỏi, bao nhiêu trăn trở của em và tôi nhưng chốt lại tôi vẫn trao em 1 nụ hôn dài bất tận với lời nhắc em yên tâm mà chăm con, mọi chuyện cứ để anh lo...và cả 2 lại yêu nhau như thường lệ chước khi ngủ 1 jac ngủ trăn trở và mỏi mệt...hihi tôi vẫn luôn làm tốt nhiệm vụ của 1 người chồng yêu vợ đến tôn thờ nàng...hehe.

Sáng tinh mơ chừng 5h tôi đã dậy mở cửa và việc đầu tiên là bầy cái bơm ra sát vỉa hè cửa nhà và bơm những nhát bơm đầu tiên cho khách hàng là các cô công nhân may đi làm sớm. Bơm tay nhé vì lúc này đã làm j có tiền sắm bơm máy đâu. Vậy là tôi chính thức trở thành ông chủ tiệm sửa xe, và 1 lần nữa lại chính thức dùng sức lực của mình lao động kiếm từng 500 đồng con cho 1 nhát bơm lốp xe đạp để nuôi vợ con hehe ( đéo hiểu chuyện này con vợ tôi bây jo còn nhớ ko ??? chắc nó quên mẹ )

Đến sáng hẳn thì bà chủ nhà mò ra và lúc này bà mới chính thức biết tôi đã tiếp quản cửa hàng của hăn kia và hắn kia cũng đã cao chạy xa bay với 1 tháng tiền nhà aka 1 chỉ vàng. Cơn lôi đình sót của của con mụ nhà quê chỉ được dừng lại khi tôi chính thức cam kết sẽ trả cho tên kíaoos tiền đó và cả tiền nhà tháng đầu của tôi sau ít bữa nữa. Có nghĩa mụ sẽ ko mất 1 xu và tôi phải trả gấp đôi tiền nhà 1 tháng đầu...hehe.

Thật đúng là trời có mắt cacc ạ. Khu tôi ở toàn dân lao động nhập cư từ các tỉnh miền Trung và miền Bắc vì vậy lượng xe đạp nhiều vô kể và hehe sửa xe thì tôi lại nghề mẹ rồi nên chả mấy chốc cửa hàng của tôi tấp nập khác ra vào suốt ngày. Tay nghề thì hơn hẳn ông chủ cũ này tính tình cởi mở hay làm việc vặt jups các cô hỏng xe nhẹ ko lấy tiền này vậy là tiếng lành đồn xa vậy là tôi làm ko hết việc từ sáng đến tối. ,Mặc dù phải chờ nhưng mọi người vẫn chờ tôi sửa chứ ko mang đi hàng khác tmt ko biết tại tôi làm tốt hay tại cô vợ xinh gái của tôi lúc nào cũng cùng thằng con loanh quanh ra phụ chồng mà có thể là tại cả 2 nên cửa hàng lúc nào cũng đông vui và đầy ắp tiếng cười con trẻ cũng đồng nghĩa với việc tôi thoát được nỗi lo chạy từng bữa gạo cho vợ con khác hẳn lúc chước còn bán cà phê...hêhhe.

TRÚNG ĐỘC ĐẮC....hehe. Lưu ý phần này ai đọc cũng đc xin đừng phán xét.

Tất nhiên về chuện sửa xe đạp rồi từ từ buôn xe đạp rồi mua xe đạp ăn cáp về mông má bán lại rồi tích cóp tiền mua đc xe Miên ko jay tờ rồi đi làm xe ôm chở các em phò các cái nói chung nhiều chuyện hay lắm từ từ tôi sẽ kể dần.

Bây jo tôi quay lại chủ đề chính là TRÚNG ĐỘC ĐẮC ( được 1 em chân dài mời đi ngủ jao lưu ) hehe tôi xin kể ngay đây ko các anh lại bảo tôi ba hoa.



5 nhận xét:

  1. Địt mịa còm phát lấy lệ dù chưa đọc!

    Trả lờiXóa
  2. Hê hê. Anh ở khu đó những năm cuối 199...thì toàn phờ e lạ đéo.
    Đi lại cả phố HH lẫn BD phát kinh.
    Đừng có kể là sửa xe kg e fof kg có tiền rồi trừ nợ nhế.

    Trả lờiXóa
  3. Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.

    Trả lờiXóa
  4. Chẳng chuyện nào thiếu đàn bà

    Trả lờiXóa